Tâm Linh Trưởng Thành, 31
Giăng 16:23–27
Ai học Kinh Thánh đều biết Đức Chúa Jesus là Đầu của Hội Thánh, Hội Thánh là thân thể Ngài, và mọi tín hữu là các chi thể của thân thể ấy. Biết là một việc, nhưng có chịu hành xử như chi thể của thân thể Chúa hay không, lại là chuyện khác. Người tin còn biết thêm là mọi chi thể đều hưởng uy quyền của Đầu, vì được Đầu điều khiển. Chi thể nào biết nhân danh Đức Chúa Jesus ở Nazareth truyền lệnh cho tật bệnh, tà ma, thì chúng bị trục xuất khỏi những người bị chúng hãm hại.
Nhưng một số người hiểu chưa lầm, tưởng rằng có thể dùng Danh Chúa như một thứ thần chú. Họ chưa biết Danh Chúa chỉ hiệu quả khi người dùng Danh ấy có mối tương giao thông suốt với Ngài. Ngày chúng ta có mối tương giao đó thì lời Đức Chúa Jesus gọi là ‘ngày ấy,‘ vì “ngày ấy các con sẽ không còn hỏi Ta điều chi nữa” (23). Vậy, ‘ngày ấy‘ bao giờ sẽ đến?
Chắc chắn là ‘ngày ấy‘ không phải sau khi tín đồ đã qua đời, về với Chúa, mà phải là thời bây giờ. Nhưng mà hiện nay tôi còn quá nhiều thắc mắc chưa hiểu hết, thì ‘ngày ấy‘ bao giờ sẽ đến? Thời mới tin Chúa, chúng ta có vô số thắc mắc về đủ thứ việc trong đời sống, trong Hội Thánh, trong Kinh Thánh, trong các bài giảng, trong thiên nhiên, và trong các hoàn cảnh, vv.
Nhưng khi chúng ta gần gũi Chúa thêm chừng nào thì những thắc mắc ấy dần dần biến mất. Đến một lúc, chúng ta không dựa vào sự hiểu biết riêng của mình nữa, nhưng trong mọi việc đều nương cậy hoàn toàn trên cách suy nghĩ của con người mà Đấng Christ đang làm Chủ, nghĩa là: Khi nào sự sống phục sinh của Đức Chúa Jesus biểu lộ trong chúng ta, đó là ‘ngày ấy.’ Sự sống ấy sẽ hợp nhất chúng ta với mục đích của Chúa, giúp ta hiểu biết ý muốn của Ngài.
Sự sống ấy biểu lộ như thế nào? Sự sống ấy ghét tội lỗi, không đồng tình với các việc gian ác; sẽ cư xử theo đức công chính và nhân ái; nhận biết chương trình của Chúa cho Hội Thánh và thế giới; hết lòng tham gia việc mở rộng nước Chúa ở thế gian; và yêu mến tuyển dân của Ngài.
Làm thế nào để sự sống phục sinh của Đức Chúa Jesus được biểu lộ trong chúng ta? Điều đó sẽ diễn ra qua phép báp-têm bằng Đức Thánh Linh, Đấng mà Đức Chúa Trời hứa ban cho mọi thánh đồ. Phierơ giải thích: “Ngài đã được rước lên ngồi bên phải ngai Đức Chúa Trời, nhận lãnh Đức Thánh Linh mà Đức Chúa Cha đã hứa, và Ngài đổ Thánh Linh xuống …” (Công vụ 2:33).
Đức Chúa Trời hứa rằng Ngài sẽ ban Đức Thánh Linh cho tín hữu để họ nhận quyền năng biểu lộ sự sống phục sinh của Đức Chúa Jesus. Vì thế, các môn đồ được Đức Chúa Jesus dặn phải ở trong thành chờ mặc lấy quyền phép từ trên cao, trước khi họ có thể ra đi giảng đạo bằng quyền năng.
Ngày nay chúng ta vẫn cần được ban quyền năng–báp-têm bằng Đức Thánh Linh–để biểu lộ sự sống của Đức Chúa Jesus, nhưng phép báp têm ấy không tuỳ thuộc vào ơn cung ứng của Đức Chúa Trời nữa, mà dựa trên mức độ thích đáng của tâm linh riêng mỗi người. Không phải sự báp têm bằng Đức Thánh Linh làm chúng ta thay đổi, nhưng là quyền phép của Đấng Christ phục sinh vào lòng chúng ta qua Đức Thánh Linh để biến đổi và giúp chúng ta có tâm tánh thiêng liêng.
Người ta cứ tách rời những điều Kinh Thánh chẳng bao giờ phân biệt. Sự báp-têm bằng Đức Thánh Linh không phải là một sự kiện tách rời khỏi Đức Chúa Jesus–phép ấy là bằng chứng Đấng Christ đã sống lại và đã về trời. Nếu Đức Chúa Jesus không phục sinh để trở về ngôi Trời, thì Đức Thánh Linh chưa được ban xuống. Chúng ta phải được báp-têm Thánh Linh để có thể biểu lộ sự sống của Đức Chúa Jesus phục sinh cho trần gian, và để hiểu biết tâm trí của Đấng Christ (1Côrinhtô 2:16).
“Ngày ấy các con sẽ không còn hỏi Ta điều chi nữa” có nghĩa là khi chúng ta hết sức thân mật với Ngài, thì được hợp nhất với Ngài, hiểu ý muốn của Ngài. Đức Chúa Jesus không hứa là đời sống của con cái Ngài sẽ được miễn trừ khỏi những khó khăn, hoạn nạn và bất trắc trong trần gian.
Dầu vậy, giống như Ngài biết rõ tấm lòng và tâm trí của Đức Chúa Cha, thì qua ơn báp-têm bằng Đức Thánh Linh, tín hữu được đưa vào các nơi trên trời–linh giới–để Ngài có thể giãi bày những sự dạy dỗ của Đức Chúa Trời cho chúng ta; nhờ đó, chúng ta hiểu biết tâm trí của Ngài.
‘Ngày ấy‘ là ngày bình an và tương giao thông suốt giữa con cái với Cha trên Trời. Muốn bước vào ‘ngày ấy,‘ chúng ta phải đạt đủ điều kiện để Chúa có thể dạy dỗ chúng ta mà không bị trở ngại. Nhưng có một số điều ngăn trở sự hiệp thông giữa Chúa với những người chưa đạt tới ‘ngày ấy.‘
Dù không điều gì có thể ngăn cách tình yêu Đức Chúa Trời đối với con cái Ngài (Rôma 8:35–39); nhưng tội lỗi trong chúng ta là nguyên nhân ngăn cản ơn phước Chúa (Êsai 59:1–2). Nói cách khác, nhiều người chưa chịu ăn năn những tội lỗi của họ, cũng không quyết tâm từ bỏ chúng, là lý do khiến họ chưa nhận được sự thăm viếng của Đức Thánh Linh, và chưa thể tương giao với Chúa.
“Điều gì các con nhân danh Ta cầu xin Đức Chúa Cha, Ngài cũng ban cho” (23b). Giống như Đức Chúa Jesus là Chiên Con không tì vết ngự giữa ngai Trời, chúng ta sẽ được quyền phép của Đức Thánh Linh và tính hiệu quả của phép báp-têm trong Ngài nâng chúng ta lên mối tương giao như lời cầu xin của Đức Chúa Jesus “để họ hợp làm một, như Chúng Ta là một” (17:22b).
Đức Chúa Jesus hứa rằng khi chúng ta nhân danh Ngài mà cầu xin, thì Đức Chúa Trời sẽ nhìn nhận Danh ấy và đáp lời cầu nguyện. Vậy thì, Danh Ngài không phải là một thứ thần chú mà nhiều tín hữu chưa được hợp nhất với Ngài vẫn sử dụng cách thiếu hiểu biết hoặc thiếu cẩn trọng.
Được phép sử dụng Danh Đức Chúa Jesus là một đặc quyền. Ngài đã đề nghị, mời gọi chúng ta hãy nhân danh Ngài mà cầu xin Đức Chúa Cha; nhưng vì chưa đạt điều kiện gần gũi Ngài nên số lần chúng ta cầu xin được đáp lời so với số lần không được, thật là quá ít, mà vẫn chưa hiểu lý do.
Nhiều tín hữu chưa chịu nghiên cứu kỹ các điều kiện mình phải đạt để có thể nhân danh Đức Chúa Jesus mà cầu nguyện. Hãy xem lại Giăng 16:26–27; tâm linh chúng ta phải đạt đến ‘ngày ấy‘ trước đã. Ngày mà qua quyền phép của Chúa phục sinh đã thăng thiên, và qua Đức Thánh Linh mà Ngài đã sai vào lòng chúng ta, thì chúng ta được nâng lên một trình độ tương giao mới với Chúa.
Từ địa vị tuyệt vời mà Đức Chúa Jesus đã đặt chúng ta vào, ta có thể nhân danh Ngài, tức là dựa vào bản tính thánh khiết vô tội của Ngài, để cầu nguyện với Đức Chúa Trời. Đây là một món quà được ban cho chúng ta qua Đức Thánh Linh, là Đấng mà chúng ta đã nhận được sau khi nhận ơn cứu độ và sự tái sanh; rồi quyết tâm nương dựa Ngài sống đời thánh sạch để tâm linh chúng ta luôn ở trong tình trạng khoẻ mạnh, thích đáng, đủ điều kiện nhận sự báp-têm bằng Đức Thánh Linh.
Như vậy, mục tiêu của nỗi khát khao được báp têm bằng Đức Thánh Linh không phải để phô diễn ơn tiếng lạ, ơn tiên tri, hoặc các thứ ơn siêu nhiên khác; nhưng là để được bước lên một mức độ cao hơn trong sự hiểu biết và tương giao thân mật với Đức Chúa Trời. Tức là được hợp nhất với Đức Chúa Jesus qua sự chết, chôn và sống lại của Ngài, để có tâm trí của Ngài.
Từ vị trí cao diệu đó, mỗi lần chúng ta nhân danh Đức Chúa Jesus cầu nguyện với Đức Chúa Cha, thì lời cầu xin ấy lúc nào cũng có hiệu quả và được Đức Chúa Cha đáp lời. Vậy, bí quyết là chúng ta có tâm trí của Đấng Christ nên biết rõ những điều Đức Chúa Cha đẹp lòng mà cầu xin.
Anh chị em ơi! Hãy ném bỏ sự sợ hãi. Hãy củng cố đức tin lâu nay đang bị bạc nhược. Hãy cùng nhau chuẩn bị tâm linh khoẻ mạnh bằng quyết định ăn năn từ bỏ bất cứ điều nào đang làm yếu mỏn nếp sống của Con Đức Chúa Trời trong ta, hầu cho anh chị em đủ điều kiện tiếp nhận phép báp-têm bằng Đức Thánh Linh, bước lên trình độ tương giao cao hơn với Chúa.
‘Ngày ấy‘ chúng ta không còn thắc mắc hỏi Đức Chúa Jesus điều chi nữa vì đã được hợp nhất với
Ngài, sự sống phục sinh của Ngài sẽ biểu lộ cách đầy đủ trong chúng ta.
TamLinhTruongThanh31.docx
Rev. Dr. CTB