Khởi Đầu Mới, 29

Giacơ 1:26–27

Nếu có ai tưởng mình là người tin đạo mà không kềm giữ lưỡi mình, nhưng tự dối lòng, thì sự tin đạo của người ấy thật vô ích. Sự tin đạo thuần khiết, không hoen ố trước mặt Đức Chúa Trời, Cha chúng ta, là thăm viếng trẻ mồ côi, người góa bụa trong cơn hoạn nạn của họ, và giữ mình khỏi sự ô uế của thế gian.

Nơi nào xưng là Hội Thánh của Chúa mà không có dấu hiệu gì của đức nhân ái qua hành động, thì nơi đó thiếu một phẩm chất quan trọng của Hội Thánh thật. Loại tôn giáo thờ ơ trước cảnh khổ của người quanh mình sẽ không thu hút nổi một ai. Trái lại, hội chúng nào thực hành tình yêu và đức nhân ái của Đức Chúa Jesus, thì nơi đó sẽ thu hút người ta đến với Chúa. Đức nhân ái, thương xót mà Kinh Thánh dạy không phải chỉ là tình thương trong lòng, mà là cung cấp những nhu cầu thiết thực cho người nghèo khó. “Sự tin đạo thuần khiết không hoen trước mặt Đức Chúa Trời, Cha chúng ta, là thăm viếng kẻ mồ côi, người goá bụa trong cơn hoạn nạn của họ, và giữ mình khỏi sự ô uế của thế gian” (Giacơ 1:27). Từ xưa, dân Israel đã được dạy “Hãy mở rộng bàn tay giúp đỡ người túng thiếu, nghèo khó trong xứ anh em” (Phục Truyền 15:11b).

Chung quanh chúng ta có rất nhiều người đang tìm các gương tốt để họ noi theo; vì họ đã quá thất vọng về các tôn giáo tuyên bố điều thiện hảo, nhưng chưa bao giờ thực hiện các điều ấy. Bằng cớ chứng minh tính chân thực của đạo Chúa là tình yêu thương nhau giữa các thành viên của Hội Thánh. Đức Chúa Jesus truyền dạy các môn đồ Ngài: “Ta ban cho các con một điều răn mới, ấy là các con phải yêu thương nhau. Như Ta đã yêu thương các con thể nào thì các con cũng hãy yêu thương nhau thể ấy. Nếu các con yêu thương nhau, thì bởi đó, mọi người sẽ nhận biết các con là môn đồ Ta (Giăng 13:34–35). Mệnh lệnh của Ngài thật đơn giản và rõ ràng. Khi nào con cái Chúa có thể bày tỏ lòng yêu thương thông cảm nhau, biết từ bỏ tính vị kỷ, tập tành quan tâm tới nhu cầu của người trong Hội Thánh, thì mới có thể hãnh diện xác nhận mình theo đạo chân thực của Chúa.

Hãy thử làm hai bản liệt kê, một bản ghi lại tất cả hành động nhân đạo của mình, bản kia thành thật ghi lại những hành động xấu xa, ích kỷ; rồi so sánh hai bản với nhau. Chúng ta sẽ thấy hành động tốt là quá ít so với hành động xấu. Vậy, có phải đức nhân ái trong chúng ta đang thấp kém một cách hết sức nguy hiểm không? Chúng ta đang thiếu tố chất gì khiến mình không có lòng trắc ẩn, từ bi trước sự thiếu thốn của người khác? Hãy xem (1Côrinhtô 13:1–3) “Dù tôi nói được các thứ tiếng loài người và thiên sứ, nhưng không có tình yêu thương thì tôi chỉ như cồng chiêng kêu lên hay là chập chõa vang tiếng. Dù tôi được ơn nói tiên tri và biết hết các sự mầu nhiệm cùng mọi tri thức; dù tôi có tất cả đức tin đến nỗi dời núi được, nhưng không có tình yêu thương thì tôi chẳng ra gì. Dù tôi phân phát cả gia tài để nuôi kẻ nghèo khó, lại bỏ thân mình để chịu đốt, nhưng không có tình yêu thương thì điều đó chẳng ích gì cho tôi.” Nếu chúng ta dùng phần Kinh Thánh nầy làm gương soi, chúng ta sẽ thấy mình thất bại trong lãnh vực được Chúa coi trọng nhất. Điều chúng ta cần làm để khỏi bị phán xét khi trình diện Chúa là hãy lấy lòng thương xót và đức nhân ái của Đấng Christ làm tiêu chuẩn cho mọi cách cư xử.

Nếu con cái Chúa biểu lộ được đức nhân ái cách chân thành, thì nhiều người sẽ chạy đến với Chúa qua cách cư xử yêu thương chân thực của chúng ta. Khi việc ấy xảy ra, nó sẽ là niềm khích lệ khiến chúng ta bền bỉ theo đuổi và gia tăng đức yêu thương nhân ái ngày càng hơn. Đừng chán nản hay ngã lòng khi lòng tốt của chúng ta bị lợi dụng; hãy để Chúa báo trả. Phần chúng ta là vừa học được thêm nhiều kinh nghiệm, vừa được Chúa ban phước, đền đáp. Ơn lành do Chúa ban vừa dồi dào, vừa quý báu, vừa rất diệu kỳ. Khi chúng ta thành thật bày tỏ các hành động tử tế cho người có nhu cầu để trình bày đức nhân ái của thiên đàng, thì Đức Chúa Trời liền ban ơn cách dồi dào rõ ràng, không thể lầm lẫn. Khi các điều đó xảy ra, người nhận sẽ vô cùng kinh ngạc.

Có vài nguyên nhân khiến chúng ta thiếu tình yêu thương đối với đồng loại. Nguyên nhân đầu tiên có lẽ do một số người bị sống trong các môi trường không lành mạnh đầy bon chen đố kỵ. Người ta thường không để ý tới sự thật nầy: Nhân từ sinh ra nhân từ, thương yêu nuôi dưỡng yêu thương; nhưng thù ghét tạo thêm thù ghét, giận dữ gây thêm tức giận, đố kỵ nảy sinh đố kỵ, vv. Một môi trường đầy dẫy sự cạnh tranh không thể sinh lòng tử tế. Chúng ta hãy nhờ cậy Chúa để dùng tình yêu của Ngài làm thay đổi môi trường mình đang sống.

Nguyên nhân thứ nhì có lẽ do cách sống của chúng ta ngày nay bị cuốn theo nhịp sống hối hả của xã hội. Người Samari nhân lành đang đi lo công việc làm ăn. Nhưng khi thấy người bị nạn thì tạm gác sự bận rộn của mình để cứu người bị nạn. Ẩn dụ nầy không phải chỉ là một chuyện kể, mà đã trở thành gương sáng nổi tiếng khắp thế giới qua nhiều thế hệ. Một nhịp sống thiếu lành mạnh có thể huỷ hoại rất nhiều thứ; điều chắc chắn là nó sẽ huỷ hoại lòng trắc ẩn nhân từ của chúng ta. Lý do rất đơn giản: Chúng ta chẳng còn năng lực và thì giờ! Phải làm chi để sửa đổi? Cương quyết thay đổi nhịp sinh hoạt của mình, để lòng nhân từ và thương xót có chỗ nảy nở.

Nguyên nhân thứ ba có nhưng ít xảy ra, vì có một số người thiếu quân bình trong sự biếu tặng. Họ ban cho và chăm sóc người khác cách quá đáng. Đến một lúc, họ cảm thấy mình đã hết sức lo cho mọi người nhưng chẳng ai quan tâm tới họ. Điều đó trở thành kinh nghiệm đắng cay đến nỗi hễ nghĩ tới nhu cầu của người khác thì kinh nghiệm cũ nổi lên làm họ cụt hứng.

Nguyên nhân thứ tư là vì chúng ta quên mất mình là ống dẫn ơn phước; vì thế, ta không san sẻ cho người khác những gì mình đã nhận được như Kinh Thánh dạy: “.., hãy trở nên những người bắt chước Đức Chúa Trời như các con yêu dấu của Ngài” (Êphêsô 5:1). Chúng ta đã nhận những món quà tốt nhất từ Chúa ban cho qua ơn cứu độ, hướng dẫn, tương giao, tha thứ, nhậm lời cầu xin, cung ứng các nhu cầu, vv. Nhưng chúng ta chỉ nhận hết cho riêng mình mà không chuyển cho người khác. Hậu quả là lòng thương xót giảm dần. Chúng ta đừng khinh lờn ân sủng của Chúa mà cho rằng đó là điều đương nhiên Chúa phải ban.

Đức nhân ái và lòng thương xót vừa là một chất rất mặn của muối, vừa là ánh sáng rất mạnh; nó có sức mạnh lôi cuốn mọi người đến với Chúa giống như tính chân thực vậy. Hãy hết sức trở nên con ngoan vâng lời Chúa. Kinh Thánh chép “Hãy lấy lòng sợ sệt run rẩy mà hoàn tất sự cứu rỗi của chính mình” (Philíp 2:12b). Các mỹ đức của con dân Chúa mà chúng ta vốn không có chỉ được thành hình trong lòng qua sự tập luyện. Như thế, hãy xét xem nguyên nhân nào là thủ phạm khiến chúng ta thiếu lòng thương xót, đức nhân ái như đáng phải có? Hãy thấy các nhược điểm, ăn năn từ bỏ chúng, trở lại rèn luyện lòng thương xót và đức nhân ái theo gương của Đấng Christ. Hãy nhớ chúng ta là muối của đất và ánh sáng cho thế gian.

KhoiDauMoi29.docx

MS CTB