Theo Dõi Tận thế, bài 57

Khải Huyền 18:1–24

Ông Giăng lại nhìn thấy một vị thiên sứ khác từ trời xuống đầy uy quyền, và vinh quang của thiên sứ ấy chiếu xuống đất sáng rực (1). Thiên sứ ấy kêu lớn tiếng “Babylon vĩ đại đã sụp đổ, đã sụp đổ rồi! Nó đã trở nên sào huyệt của các quỷ, hang ổ của các tà linh, và các loài chim ô uế, đáng ghét. Vì tất cả các dân tộc đã uống rượu cuồng loạn vô luân của nó, các vua trên đất đã phạm tội tà dâm với nó, các thương gia trên đất đã làm giàu bởi sự quá xa hoa của nó” (2–3). Vào thời Cựu Ước, chữ “thành phố” tượng trưng cho chính quyền và dân chúng thuộc chính quyền ấy. Babylon vĩ đại ở đây là biểu tượng của một nước hoặc thế lực có những nét tiêu biểu của đế quốc Babylon hùng mạnh xưa kia; cũng vậy, ‘đại kỹ nữ‘ không phải một cá nhân mà là một thế lực.

Babylon vĩ đại bị sụp đổ, bị trở nên hoang vu bởi cớ tội lỗi mà nó đã gieo rắc khắp thế giới. Mọi dân tộc giao tiếp với nền văn minh và sự giàu sang của Tây phương đều dần dần trở thành bại hoại. Các dân tộc lạc hậu dù phạm nhiều tội trọng, nhưng không đến nỗi nhơ nhớp, phạm thượng như sau khi tiêm nhiễm phim ảnh dâm dục, bạo lực, sự xa hoa giàu có, và triết thuyết phóng túng nhờm tởm của tây phương. Nhiều người Á đông sau khi cư trú ở Hoa Kỳ một thời gian, cũng chẳng còn giữ thuần phong mỹ tục của dân tộc. Họ đã bị biến đổi tận trong tâm linh sâu thẳm mà không nhận ra mình đã bị biến đổi như thế nào. Ông Giăng lại nghe một tiếng khác từ trời kêu gọi con dân của Chúa hãy thoát ra khỏi Babylon vĩ đại để khỏi bị vạ lây với nó (4-5).

Lời kêu gọi nầy phải xảy ra trước khi Babylon vĩ đại bị trừng phạt; bởi vì sau khi nó bị sụp đổ rồi thì lời kêu gọi ấy vô ích. Có hai nghĩa khác nhau về sự thoát ra khỏi nầy: 1) Nghĩa đen là dọn đến một xứ khác, 2) nghĩa bóng là không dính líu lệ thuộc gì vào thế lực chính trị đã bị thiên đàng lên án đó. Nghĩa thứ nhất không thể thực hiện đối với số đông con cái Chúa; cho nên, nghĩa thứ nhì có lẽ chính xác hơn. Theo nghĩa nầy thì sự ‘ra khỏi‘ có nghĩa là: Không đồng ý với lập trường của đảng chính trị tiêu biểu cho Babylon vĩ đại; tỏ thái độ dứt khoát bằng cách không ủng hộ các đại biểu của họ. Vì đó là những người được các thế lực tội lỗi Hollywood kịch liệt ủng hộ. Thế thì, vì đã tới ngày thế gian bị phán xét, Babylon vĩ đại bị trừng phạt, con dân của Chúa phải làm sao?

Hội Thánh của Chúa phải được Ngài đem đi trước đại nạn để khỏi phải chịu chung tai họa với Babylon vĩ đại. Nhưng vẫn còn số tín hữu bị bỏ lại, sau đó ăn năn, với những người vẫn còn sống sót sau rất nhiều tai hoạ đã chịu tiếp nhận Chúa thì thế nào? Lúc Babylon vĩ đại bị trừng phạt thì những người được gọi là con dân của Chúa không muốn chết chung với nó phải lập quyết định dứt khoát. Khi Chúa kêu gọi họ ra khỏi Babylon, thì Ngài cũng có kế hoạch cứu giúp theo ý của Ngài. Phần nầy không nói Babylon vĩ đại bị thiên tai, nhưng nó bị cháy và chỉ trong một giờ đã trở thành chỗ hoang vu (18–19). Có lẽ vũ khí hạt nhân phá huỷ một nước cường thịnh trong chốc lát.

Trước đây Hoa Kỳ vẫn khoe khoang về sự yên ổn, khả năng phòng thủ, và lợi thế địa dư ngăn cách với các đại lục khác bởi hai đại dương mênh mông. Nhưng lời từ thiên đàng bảo hãy lên án và đối xử với nó cách khắt khe (6–7a). Biến cố ngày 11 tháng 9, 2001 đã làm cho người Mỹ không còn thấy đất nước họ an toàn nữa. Khi những nước thù địch với Hoa Kỳ đã có nhiều loại hoả tiễn mang nhiều đầu đạn có thể bắn tới nhiều mục tiêu, huỷ diệt nhiều thành phố lớn của Hoa Kỳ trong cùng một lúc, thì việc bị tấn công bằng vũ khí hạt nhân chỉ còn là thời gian mà thôi. Xưa nay nước nào vẫn tự phụ rằng mình là một nữ vương ngự trên ngai sẽ không bao giờ thấy sự goá bụa hoặc tang chế? (7b) Mọi lời Chúa phán sẽ thành hiện thực khi đến kỳ Ngài đã định:

Vì vậy, trong một ngày các tai họa sẽ đến với nó: Nào chết chóc, nào sầu muộn, nào đói kém. Nó sẽ bị thiêu cháy bằng lửa, vì Chúa, Đấng phán xét nó, là Đức Chúa Trời đầy uy quyền (8). Ở đoạn trước, vị thiên sứ bày tỏ cho ông Giăng biết “Mười sừng mà ngươi đã thấy và con thú sẽ ghét kỹ nữ. Chúng sẽ ruồng bỏ và làm cho nó lõa lồ; chúng sẽ ăn thịt kỹ nữ và thiêu cháy nó trong lửa” (17:16). Khi liên minh các thế lực cộng sản và hồi giáo tấn công đại kỹ nữ thì các đồng minh, thương buôn và khách hàng của Babylon vĩ đại sẽ vội vàng tránh xa vì không muốn cũng bị tấn công bằng vũ khí hạt nhân như xứ nầy đã bị. Mọi nhà buôn trên thế giới vẫn thường giao thương với Babylon vĩ đại nay cũng xa lánh vì không muốn bị vạ lây (9–19).

Khi xứ giàu có bị thiêu cháy, không còn ai mua hàng hoá của họ nữa thì các thương buôn than khóc (11). Ai theo dõi tình hình kinh tế thương mại thế giới sẽ nhận rõ Babylon vĩ đại là ai, vì chỉ cần so sánh thực tế với Kinh thánh: “Hàng hóa gồm vàng, bạc, đá quý, ngọc trai; vải gai mịn, vải màu tía, lụa và vải màu điều; các loại gỗ thơm; các sản phẩm bằng ngà, bằng gỗ quý, bằng đồng, bằng sắt, bằng cẩm thạch; quế, gia vị, hương liệu, mộc dược và nhũ hương; rượu và dầu, bột mì và lúa mì; súc vật và chiên, ngựa và xe ngựa; nô lệ và cả linh hồn con người. Họ nói: Những quả ngon mà linh hồn ngươi ao ước đã rời xa ngươi; tất cả những xa hoa, hào nhoáng bị diệt mất khỏi ngươi và sẽ không bao giờ còn tìm thấy nó nữa. Các thương gia buôn bán những hàng hóa nầy, những người đã làm giàu nhờ Ba-by-lôn sẽ đứng xa vì sợ sự khổ ải của nó;” (1215a).

Một lần nữa người đọc sách Khải Huyền lại thấy bản miêu tả vắn tắt lá cờ Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ, đẹp và rực rỡ nhất thế giới. “Họ sẽ khóc lóc, sầu muộn, mà nói rằng: Khốn thay! Khốn thay! Thành phố vĩ đại kia đã từng mặc vải gai mịn, màu tía, màu điều, trang điểm với vàng, đá quý và ngọc trai! Vì trong một giờ, sự giàu có lớn của nó đã bị tiêu hủy” (15b–17); khoảng hơn nửa thế kỷ qua, mọi nước trên thế giới đều nhắm vào thị trường Hoa Kỳ để làm giàu. Nước nào cũng mong được Hoa Kỳ ban cho quy chế tối huệ quốc về buôn bán giao thương. Không nơi nào khác trong lịch sử thế giới có một thị trường tiêu thụ béo bở so nổi với thị trường Hoa Kỳ về mức tiêu thụ ma tuý, súng đạn, và mọi thứ hàng hoá từ rẻ nhất đến đắt tiền nhất (15).

Thiên đàng kêu gọi: “Hỡi trời, hãy vui mừng vì nó! Các thánh đồ, các sứ đồ, các nhà tiên tri cũng hãy vui mừng đi! Vì Đức Chúa Trời đã kết án nó theo cách nó đã đối xử với các ngươi” (20). Khi các sứ đồ và tiên tri được thiên đàng kêu gọi hãy mừng rỡ, vì bây giờ Đức Chúa Trời đã đoán phạt tên đại kỹ nữ cách công bằng, thì có nghĩa là họ đã bị nó làm hại khi họ thi hành thánh vụ của mình. Như vậy các chức vụ sứ đồ và tiên tri (1Côrinhtô 12:28) vẫn còn trong Hội Thánh cho tới ngày Chúa trở lại. Một số giáo sĩ tiền phong đã thành lập các tổ chức, hệ phái, hoặc Hội Thánh của Chúa ở một vùng nào đó, đã được Hội Thánh hiện giờ nhìn nhận rằng họ phục vụ Chúa trong vai trò các sứ đồ, mặc dù họ không dám tự nhận là sứ đồ đang lúc họ còn sống. Chức vụ tiên tri cũng vậy.

Thiên sứ cho biết trước rằng Babylon vĩ đại sẽ không thể hồi phục, sẽ trở nên một nơi thiếu thốn đủ mọi thứ, chẳng còn âm nhạc, ánh sáng đèn, sự cưới gả, nghề nghiệp gì hết, vì người sống sót chẳng còn bao nhiêu (21–24). Một lần nữa thiên sứ cho biết rằng đó là hậu quả tội lỗi của đất nước ấy. Đến đây chúng ta càng thấy rõ hơn Babylon vĩ đại không chỉ là một thành phố mà là một quốc gia cường thịnh. Câu (24) vạch mặt Babylon vĩ đại là thủ phạm của hết thảy những kẻ bị giết trên thế gian. Những chi tiết vừa mô tả so với thực tại của Hoa Kỳ như một bức hoạ chính xác từng chi tiết. Chỉ có tên lái buôn vũ khí hàng đầu trên thế giới mới xứng với mức độ tội lỗi ấy.

Hãy khuyên bảo nhau vì: “Đang khi còn có lời hứa cho vào sự yên nghỉ Chúa, hãy lo sợ, kẻo trong chúng ta có ai bị trừ ra chăng? … Chúng ta hãy gắng sức vào sự yên nghỉ đó, hầu cho không một người nào trong chúng ta theo gương kẻ chẳng tin kia mà vấp ngã.” (Hêbơrơ 4:1, 11).

TheoDoiTanThe57.docx

Rev. Dr. CTB